Chào mừng bạn đến với -‘๑’ FORUM A1T2H. 2009-2012 ‘๑’-.
Ranh giới của tình yêu

Welcome to: tuyena1.tk

Diễn đàn A1, THPT Tây Tiền Hải - Thái Bình, 2009-2012
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Thông báo: Để cho việc truy cập vào diễn đàn được thuận tiện hơn, từ ngày 15/01/2012 bạn có thể truy cập vào diễn đàn = tên miền: tuyena1.tk. Nếu tuyena1.tk gặp sự cố,xin hãy chuyển sang tuyena1.123.st để việc truy cập diễn ra bình thường.
:: Forum 4ALL - Mái Nhà Tình Bạn ::
  • Music

Share | 
 

 Ranh giới của tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
chico_cat
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
chico_cat

Tổng số bài gửi : 120
Tài khoản chính (lượng) : 142
Thanks : -2
Join date : 29/07/2011
Age : 36

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime14/8/2011, 11:04 am

Kì I
Một tình yêu thực sự rất cần sự dũng cảm chứ không chỉ là những lời nói. Nếu chỉ vì yêu, người ta có thể đi được bao xa?

Dương Cầm

Hà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khó mà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãi cũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trong nhà hàng, Dương Cầm yên chí có thể thoải mái đi dạo. Con đường dài lòng vòng chạy quanh Bờ Hồ, hàng liễu hai bên đường rủ xuống mặt hồ, tỏa bóng mát dịu êm. Đã lâu lắm rồi cô mới đủ can đảm để lại đi dạo trên con đường này một mình một lần nữa. Thật lạ khi phải có đủ an đảm chỉ để đi một mình trên một con đường. Đối với những người khác, đủ can đảm là phải xây dựng cả thế giới, phải có một sự nghiệp đồ sộ. Còn với Dương Cầm, đủ can đảm là chứng minh cho những người trong cuộc đời cô thấy: cô đã quên được một người con trai. Cô đã đủ can đảm để bước một mình trên con đường nơi hơn ba năm trước, cô đã nói lời chia tay với anh.

Tất cả cảnh vật vẫn như xưa, Hà Nội dù có xây lên bao nhiêu nhà cao tầng, hay có bao nhiêu chỗ bị tháo dỡ sửa chữa thì nơi này dường như không bao giờ thay đổi. Những con phố cổ chạy vòng vòng ôm lấy Bờ Hồ giữa lòng thành phố, những con đường nơi anh và cô đã đi qua. Những con đường phủ đầy kỉ niệm.

“Có một ngày như thế, có một nơi như thế, em đã yêu anh.”

***

Hoàng tử và công chúa

Một tháng trước.

Dương Cầm đang là sinh viên năm cuối một trường đại học ở Canada, đang được nghỉ ba tháng để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên cô quyết định về Việt Nam. Ba năm trước, cô là cô nữ sinh của một trường cấp ba gần Bờ Hồ. Dương Cầm không có gì quá đặc biệt, có chăng chỉ là cái tên. Đàn dương cầm là loại nhạc cụ chơi những âm thanh du dương nhẹ nhàng, còn Dương Cầm cũng thuộc tuýp con gái nói năng nhẹ nhàng đi đứng từ tốn. Một cô gái có tâm hồn hình như không thuộc về thành phố hiện đại mà thuộc về một Hà Nội cũ, khi người ta vẫn còn xem trọng “công dung ngôn hạnh”.

Mỗi người con gái trước khi bước vào tình yêu thì đều tự vẽ nên câu chuyện cổ tích của riêng mình. Chẳng có gì sai khi tin vào chuyện cổ tích, tất cả mọi người đều sống hạnh phúc, hoàng tử và công chúa sẽ mãi mãi sống bên nhau. Dương Cầm cũng đã hi vọng câu chuyện cổ tích của mình cũng sẽ như thế. Nhưng rồi, cuộc sống thực hình như phức tạp hơn nhiều. Vì cuộc sống thực nhiều nhân vật quá, và vì thế công chúa và hoàng tử đôi khi phải lựa chọn sống hạnh phúc ở hai thế giới khác nhau. Cũng giống như Dương Cầm, đã chọn sống hạnh phúc mà không có anh.

Bây giờ đang có trào lưu viết tiếp phần kết cho các câu chuyện cổ tích. Và phần kết tiếp cho câu chuyện của Dương Cầm là nàng công chúa không có hoàng tử thì không thể sống hạnh phúc. Thế nên nàng công chúa mới quyết định phải quay lại đây. Trong mỗi câu chuyện, nàng công chúa thường phải ngồi đợi cho tới khi hoàng tử tìm được nàng. Nhưng có khi nào nàng tự mình thoát ra khỏi tòa tháp và đi tìm hoàng tử khi chàng vẫn đang loay hoay tìm đường trong rừng không ?

Hoàng tử trong những câu chuyện của Dương Cầm là Quang Anh, lớn hơn cô một tuổi. Anh là lớp trưởng lớp bên cạnh lớp cô suốt ba năm trung học. Lần đầu tiên Dương Cầm gặp Quang Anh là khi xe đạp của cô bị hỏng và phải nhờ anh sửa giúp. Ngày hôm đó, không biết tại sao mà xe đạp của cô bị ai đó găm một chiếc đinh rất to vào bánh. Lúc đó Dương Cầm mới nhập học, lại thêm bản tính hơi nhút nhát nên cô chưa thân với ai cùng lớp, cũng không biết nhờ ai. Quang Anh chơi bóng rổ ngay ở đó, nhìn thấy cô lúi húi đứng bên cạnh chiếc xe đạp, nửa tiến nửa lùi không biết phải làm gì, anh đã muốn giúp rồi. Theo như những gì anh nói thì trông cô vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu, và vì thế mà anh đã chạy lại giúp Dương Cầm dắt xe đạp ra hàng sửa xe. Nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên Quang Anh giúp Dương Cầm. Khi hai người có tình cảm với nhau, anh đã tiết lộ với cô một tháng trước khi năm học bắt đầu, khi gia đình cô mới chuyển tới khu phố, anh đã giúp cô một lần. Lúc đó Dương Cầm nhất quyết cố gắng bê chiếc vali to đùng lên từng bậc cửa mà không chịu nhờ ai giúp. Quang Anh ở nhà bên cạnh nhìn thấy đã chạy lại nâng thân chiếc vali ở dưới giúp cô. Dương Cầm định từ chối sự giúp đỡ nhưng sau đó thấy có sự giúp đỡ của anh chiếc vali nhẹ đi nhiều nên không nói gì nữa. Lên tới cửa nhà, cô vừa định quay lại cảm ơn thì anh đã chạy biến đi đâu mất. Cô chưa kịp nhớ khuôn mặt anh, nhưng anh đã kịp ghi nhớ từng nét mặt của cô, không chỉ trong kí ức mà cả trong trái tim của anh.

“Hình như là luôn như thế, có sự giúp đỡ của anh thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hình như là luôn như thế, ông trời đã sắp xếp để cuộc đời em luôn có anh bên cạnh. Ở cạnh nhà của em, ở cạnh lớp của em, nếu có một vị trí thích hợp cho hai chúng ta, thì hình như là phải luôn ở bên cạnh nhau”.

***

Tình yêu tuổi học trò đến một cách nhẹ nhàng và không nhiều biến động. Thỉnh thoảng nghĩ lại, Dương Cầm lại cảm thấy tình yêu đầu tiên hình như luôn là tình yêu đúng nghĩa nhất. Bởi nó không toan tính, không có những suy nghĩ phức tạp. Dương Cầm yêu Quang Anh. Vì sao à? Nếu có một lí do thì có lẽ vì anh đối xử với cô quá tốt. Anh là người hình như nhìn thấy được một con người khác của cô. Quang Anh không chỉ nghĩ về Dương Cầm như nàng công chúa bằng sứ được đặt trong hộp kính cẩn thận, lúc nào cũng cười tươi. Anh thấy rằng cười thì không phải lúc nào cũng vì vui. Người ta cũng có thể buồn mà cười. Ngày chia tay với anh, còn mãi trong kí ức, cô đã cười. Một nụ cười buồn. Bởi không biết phải làm sao vơi đi nỗi buồn đó. Bởi nghĩ tất cả đã kết thúc mà không biết làm sao để níu giữ nên mới có nụ cười gượng gạo đó.

Họ chia tay nhau không phải vì hai người đã không còn tình cảm hay có người thứ ba xen vào. Họ chia tay nhau vì Dương Cầm đã không có đủ can đảm chấp nhận con người mới của anh. Tình yêu, ngoài sự lãng mạn ra, cũng rất cần sự dũng cảm. Và ba năm trước, Dương Cầm đã không có được sự dũng cảm đó. Cô đã sợ phải bước vào thế giới mới của anh, nó quá khác với thế giới của cô.

Gia đình Quang Anh cũng không nhiều người gì nhưng Dương Cầm rất ít khi nhìn thấy bố mẹ anh ở nhà. Họ thường đi suốt ngày. Trong nhà chỉ có một bà giúp việc nhà nấu nướng và chăm sóc anh. Nói là chăm sóc anh chứ thực ra theo chiều ngược lại thì đúng hơn vì bà giúp việc kêu có bệnh đau lưng nên cứ làm việc được một chút lại lấy cớ ngồi nghỉ. Dương Cẩm để ý thấy bà này không hề bị sao nhưng mỗi lần cô nói với Quang Anh là anh lại cười xòa, coi như chẳng có chuyện gì. Sau này cô mới hiểu anh vui vẻ chấp nhận một bà bác hay kêu ca trong nhà đơn giản vì đó là người duy nhất khiến ngôi nhà của anh không trở nên quá trống rỗng. Và cũng là một người anh tin tưởng trước khi có cô xuất hiện.

“Có lẽ đúng là như thế, bản thân anh đã sống quá lâu trong nỗi cô đơn đến nỗi không biết điều đó, cho tới ngày em xuất hiện, em bước vào cuộc đời anh và ngay lập tức anh biết mình thiếu gì.”

***

Năm lớp 12, có một lần Dương Cầm thấy bố mẹ Quang Anh về nhà một đợt rất lâu. Anh vui hẳn lên. Cứ học xong là lại chạy ngay về nhà. Cô cũng cảm thấy vui lây. Nhưng rồi hình như những chuyện không may cứ phải xảy ra khi con người ta đang hạnh phúc nhất thì phải. Hai tháng sau, có người đột nhiên tới nhà Quang Anh trong lúc anh đang ở trường. Kể từ đó, không ai trong khu phố còn thấy bố Quang Anh nữa. Nghe nói ông đã bị bắt, vì chuyện làm ăn phi pháp gì đó. Mấy ngày sau, có nhiều người của ngân hàng tới nhà Quang Anh, tài sản của gia đình anh đều bị tịch thu xung công quỹ. Khi đứng trước cửa nhà anh, nhìn căn nhà trống rỗng không có đồ đạc gì, Dương Cầm thấy chân mình hơi chùn lại. Không phải cô không muốn bước vào nhưng nhìn thấy anh đứng im giữa phòng khách, bàn tay nắm chặt tấm ảnh chụp gia đình và đôi mắt nhìn trân trân vào đó, cô thấy hoảng hốt.

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống bức ảnh. Lần đầu tiên Dương Cầm thấy người con trai cô yêu cũng có những lúc yếu đuối như những người khác. Và lúc đó, cô đã ước mình sẽ là điểm tựa của anh, mãi ở bên anh.

Nhưng cuộc sống chẳng diễn ra như những gì cô dự tính. Những người bạn trong lớp không có cái nhìn khác về Quang Anh, nhưng anh đã khép trái tim mình chặt hơn sau biến cố đó. Năm đó Quang Anh học lớp 12 còn Dương Cầm học lớp 11. Năm đó, Quang Anh đã rẽ cuộc đời mình sang hướng khác khi quyết định không thi đại học. Anh muốn đi học nghề, muốn đi làm thật nhanh. Gia đình anh vẫn còn nợ nhiều tiền. Và anh cần phải chăm sóc mẹ của anh. Bà luôn sống dựa vào bố anh. Bây giờ bà chỉ dựa vào anh và vì thế mà anh cần bỏ đi cuộc sống của một chàng hoàng tử để mẹ anh không phải làm việc vất vả. Quang Anh đã chia sẻ nguyện vọng của mình với Quang Anh. Anh định sau này kiếm được chút tiền, sẽ quay lại học đại học sau. Dù sao cũng có nhiều cách để vươn lên trong cuộc sống, mà đại học chỉ là một trong những cách đó.

Dương Cầm không ủng hộ quyết định đó. Cô đã phản đối tới cùng. Cô nhớ đã bao lần đôi chân cô mỏi cứng mà vẫn chạy theo năn nỉ anh. Tại sao cô phải làm thế? Mọi người nhìn vào đều bảo Dương Cầm thật hết lòng vì Quang Anh. Nhưng khi một mình đối diện với bản thân, Dương Cầm mới cảm nhận được khi đó một chút lòng ích kỉ riêng của cô đã xuất hiện. Cô đã luôn tự hào khi có anh - một người thông minh, ngoại hình hoàn hảo và khá giả bên cạnh. Nhưng bây giờ cô sợ rằng anh sẽ thành một người khác, và không còn xứng vớ cô nữa. Những suy nghĩ ích kỉ đó, khi một mình ở Canada, Dương Cầm đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, cô nhận ra rằng, có quan trọng gì đâu nếu anh đi bên cô mà không còn giàu có hay học hành giỏi giang nữa. Có gì là quan trọng đâu khi mà trái tim anh vẫn còn yêu thương cô?

Những điều tưởng chừng như là đơn giản đấy, Dương Cầm đã phải mất tới ba năm để nhận ra.

Rồi Dương Cầm thi đỗ một học bổng đi Canada học đại học. Đó đã là ước mơ của cả anh và cô. Nhưng rồi chỉ một người có thể thực hiện được ước mơ của mình. Dương Cầm đã đi. Thời gian đầu cô rất nhớ Quang Anh, mỗi ngày chỉ mong học nhanh nhanh rồi được nghỉ sẽ nhắn tin hay gọi điện cho anh. Nhưng nhắn tin quốc tế rất tốn tiền mà anh cần phải tiết kiệm tiền. Anh làm ở một cửa hàng sửa chữa máy tính, công việc rất bận và lại trả lương theo số lượng máy tính sửa được nên chẳng có nhiều thời gian gọi điện cho cô.

Thời gian dần trôi đi, bốn tháng sau, Dương Cầm cảm thấy hình như càng lúc giữa hai người càng có nhiều khác biệt. Quang Anh như đã là một người khác. Giá xăng chỉ lên một chút mà anh cũng phàn nàn. Có những lúc cô và anh hai người giữ ống nghe nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Cả hai im lặng và cuối cùng, nhiều lần như thế, Dương Cầm đã là người buông ống nghe xuống trước.

Mùa hè, họ chia tay nhau. Thật nhẹ nhàng, hai người đều đã chuẩn bị tư tưởng trước. Trước khi quay đầu bước đi, Dương Cầm vẫn còn kịp nhìn thấy một giọt nước mặt rơi ra từ khóe mắt của anh. Chỉ thế thôi, rồi đôi mắt anh lại khô ráo, hơi lùi lại khi cô quay đi.

***

Một vài ngày trước, Dương Cầm đã gặp lại Quang Anh. Thật chẳng khó cho cô để nhận ra anh giữa sân bóng rổ nhiều người qua lại. Hình bóng anh trong cô chưa bao giờ phai nhạt nên cô có thể dễ dàng nhận ra dù anh đã cao lớn và đen hơn trước nhiều. Họ ngồi trong quán cà phê gần bờ hồ nói chuyện. Cũng chỉ được một lúc thôi vì anh đang được nghỉ trưa, buổi chiều còn phải quay lại làm. Dương Cầm biết anh đã tìm được lớp học tại chức ở trường Kinh tế quốc dân. Tháng tới anh sẽ đi học mỗi buổi tối. Cô hơi nắm chặt lấy quai chiếc cốc sứ trong tay, miệng mỉm cười nhẹ. Những gì anh đã nói với cô trước đây anh đã sắp thực hiện được hết rồi. Còn cô, thì không như thế.

Quang Anh không còn sống ở khu phố cũ nữa. Anh và mẹ chuyển về sống gần nơi anh làm việc, một khu phố nhiều người lao động. Cuộc sống không còn khá giả như trước nhưng bù lại giờ đây anh luôn có mẹ ở bên cạnh. Mẹ con anh cũng rất thường xuyên tới thăm bố anh. Dương Cầm thỉnh thoảng vẫn ngạc nhiên tại sao Quang Anh lại hành xử như thể đã quên đi tất cả những chuyện cũ như thế. Nhưng anh đã nói với cô: “Trên đời này, những người nào mà anh chỉ có thể có một, thì anh sẽ mãi tha thứ và trân trọng”.

Dương Cầm đã tìm gặp Quang Anh nhiều hơn. Chỉ vì cô hi vọng mình trong mắt anh vẫn là người chỉ có một. Và anh rồi sẽ tha thứ cho cô. Họ sẽ lại quay về bên nhau. Chàng hoàng tử của cô, dù không còn đội vương miện nữa, thì vẫn sẽ là hoàng tử.

Trúc Vy


Nhưng bây giờ trong câu chuyện cổ tích không còn chỉ có hai nhân vật chính nữa. Còn có một người nữa. Bên Quang Anh hình như đã có một người con gái khác. Cô gái ấy tên là Trúc Vy, nhỏ hơn Dương Cầm hai tuổi nhưng trông hơi già dặn hơn. Có lẽ với những gì cô ấy đã trải qua thì có khuôn mặt già dặn hơn Dương Cầm cũng là chuyện bình thường.

Trúc Vy làm cùng chỗ với Quang Anh, là nhân viên trực điện thoại bán thời gian ở cửa hàng và cũng là sinh viên đại học Ngoại Ngữ. Qua mấy người bạn cấp ba, Dương Cầm biết Trúc Vy và Quang Anh rất hay đi cùng nhau, hầu như ngày nào họ cũng đi ăn trưa cùng nhau. Và cũng đã từng có người nghe thấy Trúc Vy buột miệng nói ra là mình thích Quang Anh. Hôm Dương Cầm tới đợi Quang Anh trước cửa hàng, Trúc Vy mang chậu nước ra đổ trước cửa, rồi nói vọng vào trong là muốn đổ nước cho đỡ bụi. Dương Cầm phải đứng tránh sang một bên mới không bị ướt. Đã thế cô gái này còn nhìn chằm chằm vào bộ váy Dương Cầm đang mặc, cái nhìn đầy thách thức, cằm hơi vênh lên ngạo nghễ. Hình như cô gái này đang có ý răn đe Dương Cầm. Những người trong cửa hàng này là của cô ấy. Quang Anh là của cô ấy.

Tất nhiên Dương Cầm chẳng bận tâm gì Trúc Vy. Quang Anh không phải người dễ thay đổi. Nếu anh thích một tuýp con gái thì sẽ chỉ thích người giống như vậy thôi. Và Trúc Vy thì hoàn toàn không phải người đó, vì người giống như thế từ đầu tới chân chính là Dương Cầm. Tuy nhiên, điều làm Dương Cầm bận tâm nhất chính là khi đi cạnh anh, anh đã không hề chạm vào tay cô. Khi bàn tay cô vô tình chạm vào tay anh, anh liền rụt những ngón tay lại và cho tay vào túi áo. Anh muốn tránh tất cả sự va chạm dù là nhỏ nhất, vì anh không còn tình cảm với cô nữa, hay vì anh sợ một cái chạm tay thôi sẽ lại thổi bùng lên tình yêu sâu đậm dành cho cô một thời?

Quang Anh

Quang Anh vừa về tới nhà là đã chạy ngay tới mâm cơm mẹ nấu sẵn ăn hết ba bát đầy. Hôm nay anh phải sửa tới mười chiếc laptop ở cửa hàng. Xong việc lại chạy ngay tới lớp học tại chức nên rất chưa kịp ăn tối. Vừa học vừa làm thực sự rất mệt nhưng bây giờ đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Anh có thể kiếm tiền, lại vừa có thể đi học. Dù không phải là cuộc sống sinh viên chính thức mà anh từng ao ước được trải qua nhưng ít nhất anh cũng có cảm giác mình đang là một sinh viên. Đang ăn cơm, Quang Anh cắn phải miếng ớt trong nước chấm thì tự nhiên nhai chậm lại. Dương Cầm không ăn được vị cay. Vị cay này tự dưng làm anh nhớ tới cô. Phải rồi, thật khó để có thể không suy nghĩ gì khi mà cô đã trở về đây. Họ đã gặp lại nhau vài ngày trước. Sự trở về của cô thực sự đã làm đảo lộn tâm trí anh, thực sự đã đảo lộn cuộc sống của anh. Một lần nữa, giống y như ngày cô rời bỏ anh.

Anh và cô gặp nhau, rồi chia tay nhau. Không gặp nhau nữa, không thỉnh thoảng gọi nhầm tên cô nữa. Thì anh tưởng mình đã quên cô. Nhưng dường như tình yêu không đơn giản như thế. Chỉ mới gặp lại cô mà anh đã không thể ngừng suy nghĩ về những kỉ niệm một thời của hai người. Dương Cầm đã nói là cô chưa quên anh. Cô đã nói cô nghĩ họ nên gặp nhau nhiều hơn. Quang Anh thấy le lói trong đôi mắt cô một tia hi vọng. Còn anh, anh không chắc lắm. Lúc nghe cô nói thế, anh chợt nhớ lại những ngày tháng cô đã không ở bên anh, nhớ lại khi cô đã vội rời bỏ anh khi anh gặp khó khăn, nên đã lắc đầu. Quang Anh nói mình bận, sợ không có thời gian gặp cô. Hình như anh đã lặp lại nguyên vẹn từng từ một cô đã nói với anh trước đây, những lời như lưỡi dao cứa vào trái tim anh. Những lời cô nói trước lúc chia tay.

Ba năm không gặp, Quang Anh nhận ra rằng Dương Cầm bây giờ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Cô vẫn là nàng công chúa có vẻ ngoài mong manh nhưng bây giờ, cô nhất quyết bước vào cuộc đời anh một lần nữa. Khi nhìn thấy Dương Cầm kiên trì tới đợi mình ở chỗ làm hàng ngày, Quang Anh thực sự thấy khó nghĩ. Anh biết một phần nào đó trong anh vẫn còn tình cảm với Dương Cầm. Một tình yêu đơn giản nhưng chưa từng biến mất hoàn toàn. Nhưng anh vẫn còn giận cô. Anh đã giận cô ghê gớm, giận cô vì đã không lựa chọn cuộc sống có anh.

Khi Dương Cầm nói cô muốn họ thử yêu nhau một lần nữa, Quang Anh đã cố nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt to trong sáng. Cô có ánh nhìn chân thật quá. Quang Anh đã không nhìn vào đôi mắt đó lâu. Anh sợ mình sẽ lại để những cảm xúc làm lu mờ ý chí. Ngày đó, chẳng phải cô cũng có đôi mắt rất chân thật sao? Ngày cô nói lời chia tay với anh rõ ràng dứt khoát, chẳng phải anh cũng đã nhìn thấy sự chân thật trong mắt cô? Và chính điều đó mới làm anh đau lòng. Dương Cầm chia tay anh, không phải vì bất kì ai ép buộc cả, cô rời xa anh đơn giản vì cô muốn thế. Và bây giờ, cô cũng quay về bên anh, chỉ vì cô muốn thế.

Ăn cơm xong, Quang Anh đi giày vào rồi chạy vài vòng quanh khu phố. Trong đầu anh, những dòng suy nghĩ phảng phất hình ảnh Dương Cầm vẫn chạy miên man bất tận. Dương Cầm luôn làm điều mình muốn. Nhưng đã bao giờ cô tự hỏi đâu là điều anh muốn? Anh không muốn cô nói lời chia tay, anh muốn cô nếu đã chọn bước ra khỏi cuộc đời anh thì mãi mãi đừng quay trở lại.

Quay trở lại thì sao chứ? Tại sao ba năm rồi mà vẫn còn yêu anh như thế? Để bây giờ trong lòng anh tự đặt ra câu hỏi:

“Ba năm, 1095 ngày, đã có khoảnh khắc nào trong cuộc đời mình, anh thực sự quên em?”...
Kì II
Bởi vì đã trót yêu anh, nên em đành đợi anh. Nhưng sẽ mất bao lâu để chị ấy thực sự ra khỏi trái tim anh?

Như chưa từng cách xa

Trúc Vy ghi lại danh sách những khách hàng sẽ tới lấy máy tính trong ngày rồi liếc nhìn đồng hồ. Cô hơi ngó ra ngoài cửa. Cô gái đó vẫn chưa đến. Cái người Trúc Vy chẳng hề thích tí nào ấy, đã mười ngày nay, ngày nào cũng tới đợi trước cửa hàng từ hai giờ tới năm giờ chiều rồi lại về. Trúc Vy biết lí do cô ấy tới đây. Cô gái đó là Dương Cầm, cô tới là để chờ Quang Anh chịu tha thứ cho cô. Quang Anh làm như không hề quan tâm, dù một vài người trong cửa hàng đều ý nhị gợi ý cho anh biết. Trúc Vy biết Quang Anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xem Dương Cầm có còn đứng chờ ở đó không. Có một hôm trời như sắp mưa, khi mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, Trúc Vy thấy Quang Anh nhìn bầu trời, không giấu nổi sự lo lắng trong đôi mắt. Hình như anh sợ cô gái đó sẽ bị ướt. Hình như anh không chịu mở lòng với cô ấy, nhưng trong lòng anh luôn có cô ấy. Một lúc sau lại có ánh nắng trên bầu trời. Quang Anh hơi mỉm cười và thở phào một cái. Rất nhanh thôi. Một nụ cười rất nhẹ nhưng cũng đủ làm Trúc Vy bực bội cả ngày.

Ba năm trước, khi Dương Cầm rời khỏi cuộc đời anh. Ông trời đã không bất công với anh, ông trời đã mang cô vào cuộc đời anh. Hay nói một cách chính xác, là ông trời đã mang Quang Anh vào cuộc đời cô, khiến cô tự dưng cũng bắt đầu biết mơ mộng như những người con gái khác. Trúc Vy không phải là một người sôi nổi. Ngay từ nhỏ cô đã là đứa trẻ lầm lì ít nói. Trúc Vy từ nhỏ tới lớn nếu có một mong muốn thì chính là có một gia đình trọn vẹn như những đứa trẻ khác. Cô không có bố. Ông đã qua đời khi mẹ cô còn đang mang thai, ngay từ khi sinh ra thì cô đã thiệt thòi hơn người khác. Và chính vì thế mà cô luôn ghen tị với những đứa trẻ có một gia đình đầy đủ. Đi học, cô không nổi loạn, học hành cũng không tệ nhưng không bao giờ thân được với một đứa trẻ nào. Đó là vì trong cô luôn có sự ghen tị, và vì thế mà không hề có bạn bè như những cô gái khác.

Trúc Vy làm việc ở cửa hàng này vì không muốn suốt ngày muốn mua gì đó là lại phải ngửa tay xin mẹ. Công việc hơi nhàm chán, nhưng việc được ở bên cạnh Quang Anh suốt ngày thực sự làm nó đáng giá hơn nhiều. Ngày đầu tiên anh tới đây xin việc, khi anh đưa bộ hồ sơ cho cô để đưa cho người quản lí, Trúc Vy đã chú ý tới anh. Quang Anh có cái gì đó không giống những người con trai khác. Những ngón tay của anh gầy và bàn tay không hề thô ráp, chứng tỏ anh không phải là con nhà lao động và cũng chưa làm qua mấy việc vất vả. Anh hay giữ im lặng nhưng nói chuyện với mọi người rất lễ độ, ngay cả là với người trông xe trước cửa. Cũng vì nhìn thấy anh cảm ơn người giữ xe rất lễ phép mà Trúc Vy đã lén để bộ hồ sơ của anh lên đầu và giấu đi mấy bộ hồ sơ có sức cạnh tranh khác.

Cuối cùng Quang Anh cũng vào làm việc ở cửa hàng. Anh không phải là người có tay nghề sửa chữa laptop tốt như những nhân viêc khác nhưng ngược lại rất chăm chỉ. Mọi người đều quý anh. Và đương nhiên cô cũng thế. Sự xuất hiện của một chàng trai trẻ bằng tâm tuổi hơn là quanh đi quẩn lại với mấy người lớn khiến Trúc Vy nán lại trước gương lâu hơn mỗi ngày trước khi đi làm. Có lẽ anh thì không nhưng hầu hết mọi người trong cửa hàng đều nhận ra Trúc Vy đã trở nên nữ tính hơn nhiều từ khi Quang Anh tới đây làm.

“Hình như là như thế, ngay cả những cô gái mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối khi đứng trước người mà cô ấy thích.”

***

Cách đây một thời gian, có một người làm việc ở cửa hàng có tính cách khinh thường phụ nữ nên rất có thành kiến với chuyện Trúc Vy làm ở cửa hàng. Anh ta thường lấy cớ nói mỉa mai và giao cho cô những việc không phải của cô. Trúc Vy rất ghét người đồng nghiệp này nhưng vốn không thích gây gổ của người khác nên cô đều nhịn. Có một lần người đồng nghiệp này hết chuyện để nói nên đem chuyện cô không có bố ra rêu rao khắp nơi. Đến nước này thì Trúc Vy không nhịn được nữa. Từ trước tới giờ, bất cứ chuyện kì cô cũng có thể bỏ qua nhưng nếu có ai đó nói những lời xúc phạm tới thân thế của cô, cô quyết không nhường nhịn. Trúc Vy đã tức giận giật lấy chiếc laptop người đồng nghiệp xấu tính kia đang sửa và đập thẳng xuống đất. Chiếc laptop vỡ làm đôi. Lúc đó là giờ ăn trưa nên trong cửa hàng chỉ có cô và người đồng nghiệp kia trực. Tuy nhiên hôm đó Trúc Vy không hề biết rằng Quang Anh chưa kịp đi ăn vì đang tìm một chiếc ổ cứng cho khách ở phòng trong. Và tất cả đoạn tranh cãi lẫn hành động nhất thời nóng nảy của Trúc Vy, anh đều đã chứng kiến.

Trúc Vy bỏ khỏi cửa hàng. Hai ngày sau, cô quay lại định nộp đơn xin nghỉ việc thì cảm thấy như không có chuyện gì xảy ra khi bước vào cửa hàng. Mọi người vẫn đối xử với cô bình thường như trước đây. Trúc Vy thấy người đồng nghiệp kia cũng chỉ lườm cô vài cái chứ không nói gì. Thấy lạ nên cô đã lân la hỏi bác giữ xe xem trong hai ngày nay có gì lạ xảy ra không.

Quang Anh đã nhận lỗi hộ cô. Anh đã nói với người quản lí người sơ ý làm rơi chiếc laptop là anh. Người đồng nghiệp kia cũng không muốn mọi người biết chuyện anh ta bắt nạt một cô gái trẻ nên cũng vờ như vậy. Quang Anh không bị đuổi việc nhưng anh phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại cho khách. Trúc Vy lúc đó mới quen biết Quang Anh nên thấy hơi tự ái khi anh giúp đỡ mình. Cô đâu cần anh giúp chứ. Cô dám làm thì dám chịu trách nhiệm. Cô quyết định sẽ đợi lúc thích hợp nói anh không cần giúp đỡ cô.

Mấy ngày sau, Trúc Vy để ý thấy Quang Anh hình như hay đi làm trễ hơn mọi ngày. Dù mỗi hôm chỉ 5, 10 phút nhưng cứ lặp lại đến cả tuần liền. Và rồi cô phát hiện ra anh đi xe buýt tới chỗ làm. Quang Anh đã đem bán xe máy của anh. Trúc Vy biết lí do. Chắc phải như thế thì anh mới đủ tiền đền bù cho khách. Cô đã cảm động. Con người cô dù có cứng rắn tới mấy cũng không có trái tim làm bằng đá nên cảm động cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng cô biết hoàn cảnh của anh nên không thể để anh giúp đỡ mình như vậy. Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trúc Vy nhắn tin cho Quang Anh:

- Tại sao anh nhận lỗi thay em?

Một lát sau, Quang Anh nhắn lại cho cô:

- Công việc đó có vẻ em rất thích. Một người có lòng tự trọng cao và dễ bị tổn thương như em, nếu mất đi công việc đó, thì chắc chắn rất buồn.

Trúc Vy nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn kĩ dòng tin nhắn. Anh chỉ mới quen biết cô một thời gian ngắn, họ chẳng nói chuyện nhiều mà anh đã biết cô là người dễ tổn thương và có lòng tự trọng cao. Cô đã bị anh làm cho cảm động mất rồi.

Ngày hôm sau, Trúc Vy xin mẹ được đủ số tiền của chiếc laptop rồi hẹn Quang Anh ra một quán cà phê. Cô đặt trước mặt anh nhưng vẫn nói cứng:

- Anh cầm lấy đi. Em không muốn nợ nần gì anh cả”.

Quang Anh mỉm cười, cầm lấy một nửa số tiền, đủ để anh mua một chiếc xe máy cũ rồi đẩy phần còn lại về phía cô:

- Chúng ta là bạn. Không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.

Trước khi đứng lên, Quang Anh nói nhỏ nhưng vẫn đủ để Trúc Vy nghe rõ:

- Thỉnh thoảng em nên để cho người khác có cơ hội giúp đỡ em. Như thế thì em mới có thể giúp ngược lại họ.

Sau lần ấy, Trúc Vy đã thay đổi những suy nghĩ của cô về Quang Anh. Một người con trai ngày nào cũng làm việc chăm chỉ, cơm trưa không bỏ một hạt nào, có vẻ tiết kiệm mà lại dễ dàng bỏ ra một khoản tiền không nhỏ giúp đỡ cô. Một người hình như đã vì cô mà chấp nhận dậy thật sớm để đi xe buýt kịp tới chỗ làm. Anh đã vô tình làm cảm động trái tim cô. Cứ như thế, chẳng cần một lời nói lãng mạn, chẳng cần những lời có cánh, anh đã trở thành chàng hoàng tử trong lòng cô. Lần đầu tiên, đọc lại những cuốn truyện cũ, Trúc Vy bất giác mỉm cười khi nhìn thấy kết thúc có hậu.

Khi hai người thân thiết hơn, Trúc Vy đã biết được lí do thực sự anh giúp cô ngày ấy. Vì Quang Anh đồng cảm với cô. Họ rất giống nhau. Anh cũng không có bố ở bên cạnh thời thơ ấu. Bố anh quá bận rộn nên không thường xuyên ở cạnh anh. Và anh đã nói với cô:

- Anh và em giống nhau. Trẻ con không có bố, dù ở tuổi nào, cũng đều rất khổ.

Trúc Vy nghĩ người thông minh và tinh tế như Quang Anh thừa biết tình cảm của cô dành cho anh. Nó quá rõ ràng. Người ta chẳng thể quan tâm tới nhau đến thế nếu người ta không yêu nhau. Nhưng cứ mỗi lần cô định thú nhận với anh những cảm xúc của mình, thì anh lại lảng tránh. Anh chưa từng để cô nói ra điều đó. Trúc Vy từng ngây thơ nghĩ rằng có lẽ bây giờ anh chưa sẵn sàng để yêu một ai đó. Nhưng rồi cô đã nhanh chóng hiểu ra. Anh chưa hề sẵn sàng để cho người vẫn ở trong trái tim anh ra đi và để một người mới bước vào. Dương Cầm trong kí ức của anh quá hoàn hảo. Và những kỉ niệm cũng quá tươi đẹp. Cái gì “quá” lên thì cũng không tốt. Quang Anh quá yêu Dương Cầm nên không thể chấp nhận tình cảm của cô. Còn cô, cũng vì đã quá yêu anh, nên đành phải chờ anh vậy. Một hạt bụi vô duyên ở đâu bay vào làm cô thấy mắt mình hơi cay cay:

“Bởi vì đã trót yêu anh, nên em đành đợi anh. Nhưng sẽ mất bao lâu để chị ấy thực sự ra khỏi trái tim anh?"


Ranh giới mong manh

Tối hôm đó, điện thoại của Quang Anh rung lên bần bật. Có một tin nhắn của Trúc Vy: “Em nghĩ anh đã nhầm lẫn. Không phải là chị ấy không ra khỏi trái tim anh mà là anh cứ không chịu để chị ấy ra đi”. Quang Anh đọc dòng tin nhắn rồi thở dài. Anh đi đi lại lại trong phòng một lúc. Anh muốn đi gặp Dương Cầm ngay bây giờ, để hỏi cô ấy liệu lần này cô ấy có chắc chắn sẽ không rời xa anh không? Nhưng mặt khác, anh cũng muốn gọi điện cho Trúc Vy để giãi bày những tâm sự như trước đây. Anh biết anh vẫn luôn có cô đằng sau sẵn sàng chờ đợi anh, dù chính anh cũng không biết cô sẽ phải đợi bao lâu. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần Dương Cầm xuất hiện, dù chỉ trong kí ức thì cũng làm trái tim anh loạn nhịp. Nhưng vẫn có điều gì đó kiềm chế tình cảm ngày nào anh từng dành cho cô ấy. Quang Anh đã bị Dương Cầm làm tổn thương một lần, và anh thực sự thấm thía nỗi đau của vết thương đó nên sợ cô sẽ lại làm mình tổn thương một lần nữa.

“Ai đó đã nói trong cuộc đời này, một người con trai thường chỉ ghi nhớ hai người con gái. Một là cô gái của mối tình đầu, một là cô gái đã “đồng cam cộng khổ” với mình. Nhưng chẳng có ai đó nói nếu phải lựa chọn thì người con trai phải lựa chọn ai.”

***

Đêm đã khuya, một mình Dương Cầm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong phòng. Cô vừa nhận được một email từ trường đại học của mình. Thầy giáo thông báo Dương Cầm đã được nhận vào học thạc sĩ ở một trường đại học bên Mĩ. Đây là trường đại học Dương Cầm rất thích. Cô đã nộp đơn tới ba lần. Hai lần trước Dương Cầm đã bị từ chố thẳng thừng, nhưng lần này cuối cùng cô cũng được nhận vào. Lẽ ra được trường mình yêu thích nhận vào thì Dương Cầm phải rất vui. Nhưng cô không vui chút nào. Đây không phải là điều cô mong muốn vào lúc này. Cô chỉ vừa mới quay trở lại trái tim Quang Anh, cô không thể lại một lần nữa ra đi như thế này.

Dương Cầm in email ra rồi đi đi lại lại quanh phòng. Ngày nhập học là hai tháng nữa, nhưng cuối tuần sau là hạn cuối cho cô trả lời vì còn có rất nhiều sinh viên mơ ước có được vị trí giống như cô. Dương Cầm ngồi xuống bàn học, vuốt nhẹ lên tấm ảnh chụp cô và Quang Anh vẫn luôn để trên bàn. Trước đây, đã bao lần cô định rút tấm ảnh này ra nhưng đều không làm được. Dương Cầm sợ, sợ cô sẽ quên mất Quang Anh, sợ anh sẽ thực sự ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Ngoài trời có tiếng sấm sét, hình như trời sắp mưa. Dương Cầm khẽ thầm thì:

- Chẳng lẽ lần nào cũng thế. Cứ lúc nào chúng ta gần tới được bên nhau là em lại phải lựa chọn. Và lần trước, em đã không chọn anh. Vậy còn lần này?

Trong tam giác tình yêu này, Dương Cầm không phải là người duy nhất chưa ngủ được đêm nay. Ở một nơi khác phía Đông thành phố, Trúc Vy cũng đang trằn trọc xoay qua xoay lại trên giường. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường. 12 rưỡi, chỉ còn 30 phút nữa là qua ngày mới. Trúc Vy không muốn ngủ. Cô không biết Quang Anh đã ngủ chưa.

Người ta vẫn nói tình cảm của con người sẽ nhiều lên theo thời gian. Trúc Vy đã ở bên cạnh Quang Anh biết bao ngày, cô không biết tình cảm anh dành cho cô có nhiều lên tí nào không. Nhưng bây giờ khi mỗi ngày qua đi, cô sợ Quang Anh sẽ lại nhớ về những chuyện cũ nhiều hơn. Và cô sợ anh sẽ càng yêu Dương Cầm nhiều hơn.

“Chị ấy đã làm anh tổn thương. Anh đã khóc vì chị ấy. Nhưng hình như trên đời này chỉ có mình chị ấy mới có thể làm cho anh rơi nước mắt.”

***

Quang Anh đập quả bóng cam xuống sàn rồi bắt lấy nó, xoay xoay trên ngón tay. Đã lâu rồi anh không còn chơi bóng rổ. Quang Anh nhìn chăm chú quả bóng xoay tròn trên ngón tay mình. Ngày xưa, hồi còn học cấp ba, anh dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi chạy quanh sân bóng rổ. Cũng chính tại nơi đó, Quang Anh đã gặp Dương Cầm. Anh vừa nhìn thấy là đã nhớ ra cô là hàng xóm mới chuyển tới cạnh nhà anh. Nhưng hình như cô thì lại chả có vẻ gì chú ý tới anh cả. Rồi anh lại càng chú ý tới cô nhiều hơn. Tình cảm học trò, chẳng cần một lời nói. Cứ ngày nào cũng nhìn thấy Dương Cầm chậm rãi đạp xe ra công, nhìn thấy cô dịu dàng trong tà áo dài trắng đồng phục, Quang Anh đã thích cô. Cũng chính vì có tình cảm dành cho Dương Cầm trước mà lần đầu tiên, và cũng có thể coi là duy nhất tới tận bây giờ, Quang Anh đã làm một việc xấu. Anh đã làm xe đạp của cô bị thủng xăm để mình có cơ hội được làm quen.

Quang Anh bật cười khi nghĩ lại hành động trẻ con của mình lúc đó. Anh chỉ biết mình đã rất thích Dương Cầm và quyết chí phải làm quen với cô. Một phút lơ đãng nhất thời, quả bóng trên tay Quang Anh rơi xuống đấy rồi lăn nhanh vào một góc tường. Anh nhìn quả bóng nằm yên sát bức tường rồi đứng lên.

“Kỉ niệm dù đẹp đến mấy, quá khứ dù đáng nhớ tới mấy. Thì tất cả cũng đã qua rồi.”

Dương Cầm không tới cửa hàng chỗ Quang Anh làm hôm nay, đơn giản vì trong lòng cô vẫn còn nhiều điều bận tâm. Dương Cầm không có đôi mắt biết nói dối. Cô không thể che giấu sự lo lắng trên khuôn mặt mình, vì thế cô quyết định không gặp anh. Cô không thể để anh biết cô đang cân nhắc giữ chuyện đi sang Mĩ và ở lại đây cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Nếu anh biết điều ấy, cô sợ anh sẽ quyết định nhanh chóng hộ cô. Lần này, để không bị cô làm tổn thương nữa, để cô không chạy khỏi cuộc đời anh nữa, thì anh sẽ chạy khỏi cuộc đời cô. Dương Cầm nhấc tấm ảnh trên mặt bàn lên nhìn kĩ. Trong tình yêu, lúc nói ra lời yêu thật dễ dàng, nhưng làm sao giữ được tình yêu mới là điều khó nhất. Vì yêu thì không chỉ ở bên nhau những lúc hạnh phúc, mà cả những lúc khó khăn.

- Kìa anh, đèn đỏ rồi.

Trúc Vy giật nhẹ gấu áo sơ mi của Quang Anh một cái khi ngồi đằng sau xe của anh. Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Quang Anh không để ý đèn giao thông trên đường. Cứ mỗi lần dừng lại chỗ đèn xanh là anh lại ngẩn người ra suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay quản lí giao cho Quang Anh và Trúc Vy đi mua một số ổ cứng, nhưng hình như anh chẳng để ý tới những gì cô nói dọc đường. Trúc Vy hơi lo lắng. Quang Anh không phải là người thiếu cẩn thận thế này. Có chuyện gì đang diễn ra trong đầu của anh thế ?

Mua hàng xong, Trúc Vy nhìn thấy bên đường có quán kem thì bảo Quang Anh:

- Sang bên kia ăn kem đã anh nhé. Dù sao cũng đang giờ nghỉ trưa. Mà em khát quá.

Quang Anh gật nhẹ đầu:

- Ừ, cũng được.

Ngồi trong quán kem, họ ngồi đối diện nhau, nhìn thấy Quang Anh cứ dùng chiếc thìa nhỏ khuấy vòng quanh miệng cốc sinh tố, Trúc Vy liền nói:

- Anh có chuyện gì à?

Quang Anh ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt cô chân thành quá, có gì đó thật giống với Dương Cầm ngày trước. Anh tự nhiên lại muốn kể cho cô nghe mọi chuyện. Nhưng anh sợ mình sẽ làm tổn thương cô. Cô có tình cảm với anh, từ lúc anh biết điều đó thì dù có muốn anh cũng không thể cư xử với cô tự nhiên như trước đây.

- Liên quan tới chị Dương Cầm phải không?

Quang Anh thở phào một cái rồi nói chầm chậm. Những lời này anh đã đặt nặng trong lòng quá rồi, anh chỉ muốn tháo bỏ gánh nặng ấy. Chỉ muốn đưa ra quyết định thật nhanh.

- Dương Cầm muốn bọn anh quay lại với nhau.

Trúc Vy thấy hơi khó thở. Thì ra Quang Anh vẫn chưa quyết định. Cô nói:

- Vậy anh nói thế nào?

Quang Anh ngừng khuấy nước, đặt chiếc thìa sang một bên:

- Anh chưa trả lời cô ấy. Em nghĩ sao?

Trúc Vy lắng nghe giọng nói của Quang Anh. Mỗi lần anh nhắc tới tên Dương Cầm, đôi lông mày anh lại hơi dãn ra, và giọng nói thật nhẹ nhàng khi gọi tên cô ấy. Thế là cô đã hiểu. Trúc Vy hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Em nghĩ… anh không nên quay lại với chị ấy. Dù sao tình yêu đó cũng đã là quá khứ rồi.

Nói rồi Trúc Vy vờ nhìn đồng hồ và nói nhanh:

- Mình về thôi. Hết giờ nghỉ rồi.

Cô chạy nhanh ra khỏi quán, không muốn nhìn thấy nét mặt của anh nữa. Cô không biết anh có nghe theo cô không, nhưng đó là điều cô mong muốn. Như thế này thật ích kỉ, nhưng sẽ là không công bằng chút nào khi Dương Cầm có tới hai cơ hội để được ở bên cạnh Quang Anh, còn cô đến một cơ hội còn chẳng có.

***

Buổi tối, chị họ của Trúc Vy tới chơi nhà cô. Người chị họ này tên Thanh Mai, là chủ một cửa hàng quần áo nhỏ trên phố, và vì thế rất thường hay mang quần áo tặng cho cô. Thanh Mai đặt một bộ váy lên giường, còn Trúc Vy vẫn đang nằm đọc tạp chí. Cô liếc qua bộ váy rồi hỏi:

- Sao lại tặng em đồ nữa vậy chị?

Thanh Mai chép miệng :

- Thì cũng tại em đó, là con gái mà chẳng chịu đi mua đồ bao giờ. Chị lo em làm việc chung với con trai nhiều quá nên bị nam tính hóa mất rồi nên mới mua cho em.

Nói rồi Thanh Mai nhấc chiếc váy đặt đè lên cuốn tạp chí của Trúc Vy để cô chú ý. Trúc Vy nhìn chiếc váy một lúc rồi hỏi:

- Ủa, cái này hình như hơi giống cái năm ngoái chị tặng em sinh nhật. Cùng một kiểu, chỉ khác màu thôi.

Thanh Mai ngồi xuống giường:

- Thì đúng rồi. Năm nay mốt cũ lại quay lại mà. Em biết không, bây giờ cái gì người ta cũng chuộng đồ cũ.

Không để Trúc Vy kịp phản ứng, Thanh Mai nói tiếp:

- Thời trang thì quay về mốt cũ. Đi xem phim thì người ta thích xem mấy bộ phim làm lại. Em biết không, đúng là dùng đồ mới rồi mới thấy đồ cũ có giá trị riêng của nó. Đồ cũ bao giờ cũng tốt hơn đồ mới.

Trúc Vy ngồi bật dậy đáp trả lại:

- Không đúng. Đồ cũ nếu có giá trị thì từ trước đã không phải vứt đi. Không thể nói là đồ mới không bằng đồ cũ.

Thanh Mai ngạc nhiên trước sự phản ứng thái quá, gần như là tức giận của cô em họ. Còn Trúc Vy, đến tận lúc nằm trên giường , trong đầu vẫn luẩn quẩn câu hỏi: “Có thật là đồ cũ luôn tốt hơn đồ mới không?”

***

Dương Cầm hơi giật mình khi Quang Anh bước vào phòng. Dù anh đã nhắn tin là sẽ đến, cô vẫn thấy hơi đường đột. Cô chưa có chuẩn bị kĩ dù tối qua cô đã tập trước gương những lời sẽ nói với anh.

Quang Anh bước nhanh tới chỗ Dương Cầm, chưa kịp để cô nói gì thì anh đã nắm nhẹ lấy hai vai cô, và từ môi anh, cô có thể đọc được điều anh sắp nói. Dương Cầm hơi lùi lại.

Không thể được. Nếu bây giờ Quang Anh tha thứ cho cô thì cô sẽ bị đẩy vào tình huống khó xử hơn. Anh không thể nói họ nên quay lại với nhau vào lúc này được. Cô còn chưa nói cho anh biết chuyện đi du học thạc sĩ. Cô muốn anh quyết định cùng cô có nên đi hay không, nhưng bây giờ nếu anh nói trước, thì cô sẽ không có cơ hội để cả hai cùng quyết định nữa. Dương Cầm vội nói nhanh trước khi Quang Anh mở lời:

- Em cũng có chuyện muốn nói với anh, hãy để em nói trước đã.

Quang Anh đứng yên nghe Dương Cầm thú nhận cái bí mật đã ở trong đầu cô suốt mấy ngày nay.

“Lần nào em cũng muốn là người quyết định. Và vì yêu em, nên lần nào anh cũng nhường em cả."
Kì cuối
Tình yêu là như thế, có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...

Dương Cầm kết thúc những lời thú nhận của mình bằng việc nhìn sâu vào mắt Quang Anh thầm thì:

- Anh có thể quyết định hộ em được không?

Quang Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay Dương Cầm khỏi tay mình. Anh hơi lùi lại phía cửa:

- Đây là cuộc đời của em. Em hãy làm những gì mình muốn.

Nói rồi Quang Anh ra về. Dương Cầm không hề chạy theo anh. Cô biết sẽ là vô nghĩa nếu cô chạy theo anh, giữ anh lại, nhưng rồi lại không thể nói với anh rằng cô muốn ở lại, rằng cô sẽ ở lại, sẽ chọn anh trên những ước mơ của cô. Dương Cầm không phải người có thể nói dối dễ dàng. Và cô biết, cô muốn nhiều thứ hơn Quang Anh.

***

Trúc Vy nằm im trên giường, trong đầu vẫn còn hơi đau nhức. Cô cũng thấy tai mình ê ẩm sau hơn 45 phút cầm điện thoại bên tai. Quang Anh vừa gọi điện nói chuyện với cô. Và cô nghe rõ tiếng anh nghèn nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ tự hỏi không biết anh có nghe thấy giọng nói hơi cay cay ở sống mũi của cô không. Trúc Vy cứ trả lời những câu hỏi của anh một cách trống rỗng. Cô không thực sự quan tâm tới những quyết định đường đột của Dương Cầm. Nhưng cô quan tâm tới cảm xúc của Quang Anh. Cô siết nhẹ tấm chăn đang đắp. Cô không thể để cho anh bị tổn thương tới hai lần vì một người con gái được.

Dương Cầm hơi bất ngờ khi Trúc Vy nhắn tin muốn gặp mình. Cô biết nếu cả cô và Trúc Vy cùng có tình cảm với Quang Anh thì hai người sớm muộn cũng phải đụng độ. Nhưng không ngờ Trúc Vy lại tới tìm cô sớm thế này, và trong tình huống những quyết định của Dương Cầm vẫn còn rất mơ hồ.

Sau màn giới thiệu cơ bản ban đầu, Trúc Vy không ngại ngần gì mà nói thẳng thừng ý định của mình:

- Em muốn chị làm giúp em một việc. Em xin chị… hãy quay về với anh Quang Anh.

Dương Cầm mở to mắt nhìn Trúc Vy.

- … Còn nếu không, thì chị hãy rời xa anh ấy và đừng bao giờ quay lại tìm anh ấy nữa…

Dương Cầm nhìn gương mặt cô gái trẻ trước mặt mình. Cũng trạc tuổi cô nhưng ở cô ấy có vẻ gì đó mạnh mẽ và cứng cỏi. Đôi lông mày hơi nhấc lên khi nói chuyện. Một cô gái có sự kiêu hãnh và tự tin đáng nể.

Dương Cầm hỏi:

- Chị không thể gặp anh ấy nữa sao?

Trúc Vy lắc đầu:

- Không được. Lần nào gặp lại chị anh ấy cũng yêu chị. Chị mà còn quay lại thì anh ấy sẽ không bao giờ quên được chị. - Trúc Vy nuốt nhẹ một cái ở cổ họng rồi nói chậm. - Nhưng em thực sự hi vọng chị sẽ không rời xa anh ấy lần này.

Dương Cầm khuấy nhẹ cái thìa trong cốc cà phê rồi nói tiếp:

- Chị vẫn chưa quyết định về chuyện này. Nhưng mà, chị muốn biết tại sao em lại muốn chị làm như vậy?

Trúc Vy nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ của Dương Cầm một lúc lâu rồi nói khẽ:

- Bởi vì anh ấy yêu chị…

Rồi cô hơi nấc lên:

- Còn em… thì lại yêu anh ấy.

Dương Cầm không nói gì nữa. Cô gái ngồi trước mặt cô đã khóc. Còn cô, vẫn chẳng hề biểu hiện chút thương cảm nào trên nét mặt. Hình như người có trái tim lạnh lùng không thể tan chảy trước tình cảm của Quang Anh phải là cô mới đúng.

Dương Cầm đi bộ trên con đường mòn quanh ngôi trường cũ. Kí ức về những ngày tháng cũ có Quang Anh ở gần bên cứ nhẹ nhàng quay trở lại. Dương Cầm nhắm mắt lại, một cơn gió vừa thổi qua. Hình như vừa có một hạt bụi bay vào mắt Dương Cầm. Cô chạm nhẹ những ngón tay lên mí mắt:

“Hình như là anh, đã luôn như thế, hi sinh cho em. Hình như cũng là cô gái ấy, sẵn sàng hi sinh cho anh. Tình yêu đích thực hình như là như thế, cần phải biết hi sinh cho nhau. Nếu em thực sự yêu anh, tại sao lại không thể hi sinh cho anh?"

Dương Cầm thở dài một cái rồi mỉm cười nhẹ. Cuối cùng, sau ba năm xa cách, cô đã hiểu đâu là ranh giới mong manh của tình yêu đích thực và mối tình đầu trong sáng thời niên thiếu.

Một tuần sau, Quang Anh nhận được một lá thư từ người con gái trong quá khứ của anh. Nét chữ mềm mại như được viết một cách chậm rãi từ những quyết định chín chắn.

“Quang Anh,

Em cứ ngỡ mình yêu anh rất nhiều, rất mãnh liệt. Nhưng rồi, sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm em nhận ra tình yêu của em dành cho anh dường như chỉ là gió thoảng qua, rất dễ dàng tan vỡ, biến mất. Em đã hiểu được trên đời này luôn có những ranh giới. Tình yêu cũng thế. Có những ranh giới mong manh của tình yêu mà em chưa từng vượt qua. Nhưng tất cả đã khác, em sẽ vượt qua ranh giới đó. Bởi vì em yêu anh. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh được. Hoặc cũng có thể, em không thể mang lại cho anh thứ hạnh phúc anh xứng đáng có được. Vậy nên, vì yêu anh, em sẽ ra đi, để người con gái dám vượt qua ranh giới mong manh của tình yêu trước em có cơ hội đến bên anh.

Tạm biệt anh.

P/S : Hãy hứa với em chỉ một điều thôi. Anh hãy sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.”

Quang Anh gập đôi lá thư lại rồi bất giác buông rơi xuống đất. Anh đứng im trong phòng một lúc lâu. Tất cả, đã kết thúc thực sự rồi sao ?


***

Trúc Vy bước vào trong phòng. Cô đã biết chuyện Dương Cầm gửi thư cho Quang Anh từ trước. Và cô đã đứng ở đây, kiên nhẫn chờ đợi anh đọc xong lá thư. Vì cô biết, anh sẽ cần tới một người hàn gắn trái tim đang tan vỡ của anh. Và lần này, cô sẽ ở đó.

Dương Cầm đang đứng chờ làm thủ tục xuất cảnh trong sân bay. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trước khi tháo sim ra. Một tin nhắn vừa gửi đến. Tin nhắn của Quang Anh. Chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng cũng đủ níu giữ đôi mắt Dương Cầm một lúc lâu.

“Dương Cầm, anh sẽ sống hạnh phúc… nếu như, em cũng hứa với anh sẽ luôn hạnh phúc.”

Có tiếng nhân viên hải quan nhắc Dương Cầm tắt điện thoại để kiểm tra hành lí xách tay. Cô gật nhẹ đầu một cái rồi tháo sim ra.

***

Trên máy bay sang Mĩ hôm ấy rất đông người. Dương Cầm phải cố gắng lắm mới len lỏi được tới chỗ ngồi của mình. Cô đang loay hoay không biết làm sao nhấc chiếc vali xách tay nặng để trên khoang chứa đồ thì một cánh tay vững chãi dang ra nhấc hộ cô. Dương Cầm ngồi vội vào chỗ của mình, thở dốc. Lúc sau khi máy bay chuẩn bị cất cánh, cô mới nhận ra người vừa giúp cô nhấc chiếc vali nặng đang ngồi cạnh ghế của cô. Dương Cầm liền nói:

- Vừa rồi, cảm ơn anh đã giúp em.

Chàng trai cũng nhận ra Dương Cầm, mỉm cười:

- Không có gì. Em cũng sang Mĩ du học à?

- Vâng. Em sang học thạc sĩ.

Có tiếng động cơ máy bay quay quay, rồi chiếc máy bay từ từ bay lên khỏi mặt đất. Chàng trai lạ nói tiếp, đôi mắt ánh lên nụ cười:

- Vậy à? Anh cũng học thạc sĩ. - Nói rồi, chàng trai chìa một bàn tay ra trước mặt cô. - Anh tên là Duy Phong. Em tên gì?

Một lúc sau, máy bay đã bay cao. Dương Cầm nhìn xung quanh một lúc, rồi lấy quyển lịch nhỏ trong túi ra viết lịch tuần tới. Cô dùng bút chì màu mang theo vẽ những hình nhỏ minh họa ở bìa quyển lịch. Ngồi bên cạnh cô, Duy Phong chăm chú nhìn những hình vẻ của Dương Cầm rồi mỉm cười.

Thấy vậy, cô hỏi:

- Sao anh lại cười?

Duy Phong uống một ngụm nước rồi nói:

- Em chưa từng học vẽ đúng không?

Dương Cầm hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ những nét vẽ của cô xấu xí tới mức nhìn là biết ngay cô chưa từng thực sự học vẽ. Nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Dương Cầm, Duy Phong nói tiếp:

- Anh có cô bạn rất thích vẽ nên anh mới đoán vậy thôi. Nhưng mà em vẽ cũng rất đẹp.

Cả hai cùng bật cười rồi nói chuyện tiếp. Ngoài kia bầu trời đầy những tia nắng mới. Ánh nắng trong veo mang theo những cơ hội mới. Cơ hội cho hạnh phúc.

“Nhưng đôi khi, cơ hội đến mà con người ta không muốn nắm lấy, hay vô tình bỏ qua?”


Ngày qua ngày, tháng qua tháng. Và thấm thoắt, thời gian cứ thế trôi đi.

Tám tháng sau.

Quang Anh ngồi trong cửa hàng thời trang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ rồi cúi xuống đọc tiếp tờ báo trong tay. Trong phòng thử đồ, chốc chốc lại có giọng một cô gái nói vọng ra.

Một lát sau, Trúc Vy chạy ra từ phòng thử đồ. Cô đứng trước mặt Quang Anh , hai tay cầm chiếc váy vừa thử xoay tròn mấy cái. Quang Anh mỉm cười:

- Đã ưng ý chưa nào? Anh đã chờ em lâu lắm rồi đó.

Trúc Vy lấy một chiếc cặp tóc trên giá cài thử lên tóc rồi nói:

- Anh đã hứa sẽ tặng em một chiếc váy làm quà sinh nhật mà. Phải kiên nhẫn chứ. Sao hả? Anh thấy em thế nào?

Quang Anh đặt tờ báo sang một bên, nhìn Trúc Vy rồi nói:

- Nhìn em xinh lắm. Chắc cậu ta sẽ rất thích.

Trúc Vy mỉm cười rạng rỡ rồi quay lại phòng thử đồ. Thật ra cô muốn đi thật nhanh đễ Quang Anh không nhận ra sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt mình. Đứng trong phòng thử đồ. Trúc Vy nhìn khuôn mặt đượm buồn của mình trong gương. Đã từ mấy tháng nay, cô nói dối Quang Anh mình đang hẹn hò với người con trai khác để anh không cư xử thiếu tự nhiên với cô. Trúc Vy mặc lại đồ của mình, nhìn chiếc váy cô vừa thử rồi mỉm cười nhẹ. Đôi mắt vẫn còn đượm buồn. Cô đã bảo anh muốn mặc một chiếc váy thật đẹp trong ngày sinh nhật của mình trước mặt người con trai mình thích nên mới kéo anh tới cửa hàng này. Cô ra ngoài, đặt chiếc váy trở lại chỗ cũ rồi bảo Quang Anh:

- Chiếc váy này hơi chật anh ạ. Không phải dành cho em.

Nói rồi, cô kéo tay Quang Anh ra ngoài. Nụ cười buồn vẫn ở trên môi. Quang Anh không phải dành cho cô. Trái tim của anh vẫn còn hình bóng người con gái của mối tình đầu. Và vì thế, mà anh chưa sẵn sàng đón nhận ai khác. Trúc Vy hơi nắm nhẹ lấy cánh tay Quang Anh.

“Vì đã trót yêu anh, nên dù biết là lâu, em cũng đành phải chờ anh vậy."

***

Cùng buổi chiều hôm ấy, ở Los Angeles, nước Mĩ. Duy Phong đang đứng chờ ngoài cửa phòng của Dương Cầm trong kí túc xá. Như thường lệ, cô lại đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Duy Phong hơi hé mở cánh cửa, chỉ đủ để nhìn thấy nét mặt Dương Cầm khi đang nghe điện thoại. Cô nói rất ít, chỉ cười nhẹ, rồi gật đầu vài cái.

Một lúc sau, khi Dương Cầm gác máy, Duy Phong bước vào phòng. Anh hỏi trong lúc Dương Cầm đang cất sách vở vào túi:

- Em lại vừa nói chuyện với người bạn ở Việt Nam à?

Dương Cầm gật nhẹ đầu. Duy Phong hỏi tiếp:

- Hình như lần nào nói chuyện với người bạn này, em cũng kết thúc bằng câu: "Em vẫn đang sống rất hạnh phúc"?

Dương Cầm lại gật nhẹ đầu một cái, mỉm cười rồi kéo nhẹ gấu áo Duy Phong:

- Đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.

Dương Cầm và Duy Phong bước đi trên hành lang trường đại học. Trong lòng cô có một giọng nói nhỏ thầm thì.

“Đúng vậy. Em cần phải sống hạnh phúc. Vì em muốn anh ấy cũng được hạnh phúc”.

Một cơn gió thổi qua làm rung nhẹ một khung ảnh đặt trên bàn của Dương Cầm. Trong bức ảnh, có hai người từng một thời yêu thương nhau tha thiết.

Và cũng bởi vì yêu, mà họ phải xa nhau.

“Tình yêu là như thế, có những ranh giới thật mong manh. Có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...”
Nguồn trích dẫn: Kênh 14
Ranh giới của tình yêu 3894685936

Về Đầu Trang Go down
giuongbonchan198
Thành viên: bạc
Thành viên: bạc
giuongbonchan198

Tổng số bài gửi : 97
Tài khoản chính (lượng) : 131
Thanks : -16
Join date : 07/07/2011
Age : 30
Đến từ : Xưởng thủ công mĩ nghệ Thái Bình

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime15/8/2011, 9:31 am

lắm chữ quá, đọc xong có mà lên giường nằm thẳng cẳng cat

Về Đầu Trang Go down
chico_cat
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
chico_cat

Tổng số bài gửi : 120
Tài khoản chính (lượng) : 142
Thanks : -2
Join date : 29/07/2011
Age : 36

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime15/8/2011, 5:47 pm

Có thẳng được cả 3 cẳng không mà kiêu Razz

Về Đầu Trang Go down
s0Ryt40nhAm
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
s0Ryt40nhAm

Tổng số bài gửi : 245
Tài khoản chính (lượng) : 323
Thanks : 0
Join date : 22/07/2011
Age : 112
Đến từ : nƠi thUộC vỀ nỖi nhỚ

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime19/8/2011, 1:11 pm

me co ve thick doc truyen tc nhj

Về Đầu Trang Go down
yumi_yumi18
Thành viên: mới tham za
Thành viên: mới tham za
yumi_yumi18

Tổng số bài gửi : 3
Tài khoản chính (lượng) : 6
Thanks : 0
Join date : 18/08/2011
Age : 32
Đến từ : THAI BINH

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: May nhoc hoc hanh ma ban bac ve chu de tinh iu cung nhiu do nhi?   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime19/8/2011, 5:06 pm

TOI THICH... NHUNG MA


Câu chuyện kể rằng, có 1 anh nhà văn, mà ước mơ cháy bỏng của cả đời anh ta là sẽ viết được 1 tác phẩm để đời, để cho khán giả khi nhìn thấy anh ta phải ùa ra xin chữ ký, để cho đám nhà văn mới bước vào nghề phải nhìn anh với con mắt ngưỡng mộ, thế là anh ta bắt đầu viết, nhưng khi vừa viết được vài dòng, anh ta thấy bức bối quá, nhà gì mà thấp lè tè thế này, cây xanh cũng chẳng có, xung quanh chỉ toàn là những bức tường xám xịt, mặt trời còn ko thể nhìn thấy thì viết làm sao được. Thế là anh ta bảo:

- Thế này thì làm sao mà viết được.Thôi được rồi, chờ khi mình có tiền mua 1 căn nhà mới đẹp đẽ, hay ít ra là phải nhìn thấy mặt trời thì mình mới có cảm hứng để viết tiếp được.

Tạm gác lại ước mơ viết lách, anh ta cặm cụi làm việc và cuối cùng cũng có đủ tiền để mua được 1 căn nhà, căn nhà có ánh sáng mặt trời, hơn nữa bên cạnh còn là 1 công viên nữa chứ. Anh ta lại hào hứng bắt tay vào tác phẩm để đời của mình. Được 1 lúc, gạch gạch, xóa xóa, nản quá, anh chàng mới nghĩ.

- Ôi trời ơi là trời! Sao mà trông kinh thế này, gạch gạch xóa xóa đến mình còn chả dịch được nữa là nhà xuất bản. Thôi được rồi, chờ đến khi có tiền mua cái laptop rùi viết cho tiện.

Thế là anh ta lại tạm hoãn tác phẩm để đời lại.

Một thời gian sau, anh ta mua được 1 chiếc laptop, lúc này đã đủ điều kiện để viết nên 1 tác phẩm để đời. Anh ta vui lắm. Hý ha hý hửng ngồi viết, viết được mấy chữ, đang cao trào mạch cảm xúc thì bên ngoài tiếng bà vợ la oai oái:

- Chồng với chả con. 1 tháng đưa có mấy đồng thế này thì sao mà đủ được, nào là điện nước, ăn uống, …

Cảm xúc tụt hết cả xuống chân, ko sao mà kéo lên được nữa. Anh ta tức lắm!

- Thôi được rồi, chờ mụ vợ mình hết kêu ca thì mình viết tiếp.

Anh ta ngồi nói chuyện với vợ về ước mơ của mình. Mãi rồi vợ cũng thông cảm cho anh, ko kêu ca nữa để anh có thể sáng tác.



Lúc này, mọi điều kiện đã hội tụ đầy đủ, anh ta có nhà đẹp này, có không gian sáng tác này, có cả laptop nữa, vợ thì tuyệt đối ko kêu ca nữa. Đúng là được thế thì còn gì bằng, anh ta bắt đầu công việc cho ra đời 1 tác phẩm để đời của mình.

Nhưng chao ôi, được có mấy dòng thì anh ta kêu lên:

- Ruồi ơi là ruồi, sao mà lắm ruồi thế ko biết. Cứ làm phiền người ta thế này thì làm sao mà viết được hả trời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vò đầu bứt tai 1 lúc, anh ta đứng dậy cười thỏa mãn:

- à đúng rồi, lúc nào thế gian này ko còn ruồi thì ta sẽ viết tiếp!!! hô hô hô!!!

Câu chuyện nó là như thế! Theo các bạn thì có bao giờ thế gian này hết ruồi ko nhỉ???? ^^!



Con người chúng ta luôn có muôn vàn lý do để đổ lỗi cho 1 sự việc nào đó. Đã bao giờ bạn nghĩ :

- Thôi được rồi, mai mình sẽ….

- Uh, cái này tôi thích đấy, nhưng mà…

……………..

Sẽ ko khó khăn để bạn có thể tìm ra 1 lý do nào đó để biện minh cho chính mình. Nếu bạn THÍCH thì bạn LÀM ! Đừng để bao giờ Tôi THÍCH , NHƯNG MÀ…. Điều đó cũng giống như là khi bạn chờ thế gian này hết ruồi vậy! ^^!


Về Đầu Trang Go down
chico_cat
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
chico_cat

Tổng số bài gửi : 120
Tài khoản chính (lượng) : 142
Thanks : -2
Join date : 29/07/2011
Age : 36

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime19/8/2011, 5:11 pm

s0Ryt40nhAm đã viết:
me co ve thick doc truyen tc nhj
Biết gj mà bình luận bom

Về Đầu Trang Go down
chico_cat
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
chico_cat

Tổng số bài gửi : 120
Tài khoản chính (lượng) : 142
Thanks : -2
Join date : 29/07/2011
Age : 36

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime19/8/2011, 5:14 pm

yumi_yumi18 đã viết:
TOI THICH... NHUNG MA


Câu chuyện kể rằng, có 1 anh nhà văn, mà ước mơ cháy bỏng của cả đời anh ta là sẽ viết được 1 tác phẩm để đời, để cho khán giả khi nhìn thấy anh ta phải ùa ra xin chữ ký, để cho đám nhà văn mới bước vào nghề phải nhìn anh với con mắt ngưỡng mộ, thế là anh ta bắt đầu viết, nhưng khi vừa viết được vài dòng, anh ta thấy bức bối quá, nhà gì mà thấp lè tè thế này, cây xanh cũng chẳng có, xung quanh chỉ toàn là những bức tường xám xịt, mặt trời còn ko thể nhìn thấy thì viết làm sao được. Thế là anh ta bảo:

- Thế này thì làm sao mà viết được.Thôi được rồi, chờ khi mình có tiền mua 1 căn nhà mới đẹp đẽ, hay ít ra là phải nhìn thấy mặt trời thì mình mới có cảm hứng để viết tiếp được.

Tạm gác lại ước mơ viết lách, anh ta cặm cụi làm việc và cuối cùng cũng có đủ tiền để mua được 1 căn nhà, căn nhà có ánh sáng mặt trời, hơn nữa bên cạnh còn là 1 công viên nữa chứ. Anh ta lại hào hứng bắt tay vào tác phẩm để đời của mình. Được 1 lúc, gạch gạch, xóa xóa, nản quá, anh chàng mới nghĩ.

- Ôi trời ơi là trời! Sao mà trông kinh thế này, gạch gạch xóa xóa đến mình còn chả dịch được nữa là nhà xuất bản. Thôi được rồi, chờ đến khi có tiền mua cái laptop rùi viết cho tiện.

Thế là anh ta lại tạm hoãn tác phẩm để đời lại.

Một thời gian sau, anh ta mua được 1 chiếc laptop, lúc này đã đủ điều kiện để viết nên 1 tác phẩm để đời. Anh ta vui lắm. Hý ha hý hửng ngồi viết, viết được mấy chữ, đang cao trào mạch cảm xúc thì bên ngoài tiếng bà vợ la oai oái:

- Chồng với chả con. 1 tháng đưa có mấy đồng thế này thì sao mà đủ được, nào là điện nước, ăn uống, …

Cảm xúc tụt hết cả xuống chân, ko sao mà kéo lên được nữa. Anh ta tức lắm!

- Thôi được rồi, chờ mụ vợ mình hết kêu ca thì mình viết tiếp.

Anh ta ngồi nói chuyện với vợ về ước mơ của mình. Mãi rồi vợ cũng thông cảm cho anh, ko kêu ca nữa để anh có thể sáng tác.



Lúc này, mọi điều kiện đã hội tụ đầy đủ, anh ta có nhà đẹp này, có không gian sáng tác này, có cả laptop nữa, vợ thì tuyệt đối ko kêu ca nữa. Đúng là được thế thì còn gì bằng, anh ta bắt đầu công việc cho ra đời 1 tác phẩm để đời của mình.

Nhưng chao ôi, được có mấy dòng thì anh ta kêu lên:

- Ruồi ơi là ruồi, sao mà lắm ruồi thế ko biết. Cứ làm phiền người ta thế này thì làm sao mà viết được hả trời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vò đầu bứt tai 1 lúc, anh ta đứng dậy cười thỏa mãn:

- à đúng rồi, lúc nào thế gian này ko còn ruồi thì ta sẽ viết tiếp!!! hô hô hô!!!

Câu chuyện nó là như thế! Theo các bạn thì có bao giờ thế gian này hết ruồi ko nhỉ???? ^^!



Con người chúng ta luôn có muôn vàn lý do để đổ lỗi cho 1 sự việc nào đó. Đã bao giờ bạn nghĩ :

- Thôi được rồi, mai mình sẽ….

- Uh, cái này tôi thích đấy, nhưng mà…

……………..

Sẽ ko khó khăn để bạn có thể tìm ra 1 lý do nào đó để biện minh cho chính mình. Nếu bạn THÍCH thì bạn LÀM ! Đừng để bao giờ Tôi THÍCH , NHƯNG MÀ…. Điều đó cũng giống như là khi bạn chờ thế gian này hết ruồi vậy! ^^!

hixhixx. Lão này em xin bó tay. Miễn bình luận. Đang có ý định khiêu chiến, nhưng thôi. Nếu có comment thì hãy xem như người lạ nơi cuối con đường vậy ... Very Happy

Về Đầu Trang Go down
s0Ryt40nhAm
Thành viên: vàng
Thành viên: vàng
s0Ryt40nhAm

Tổng số bài gửi : 245
Tài khoản chính (lượng) : 323
Thanks : 0
Join date : 22/07/2011
Age : 112
Đến từ : nƠi thUộC vỀ nỖi nhỚ

Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime28/8/2011, 2:11 pm

ặc. tc lãng xẹt

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Ranh giới của tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ranh giới của tình yêu   Ranh giới của tình yêu I_icon_minitime


Về Đầu Trang Go down
 

Ranh giới của tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Kick tính đây!!
» ai học giỏi nhất lơps nào???
» Giới thiệu về diễn đàn
» Phở Việt, gỏi cuốn vào top 50 món ngon thế giới

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome to: tuyena1.tk :: (¯`·¸•´¯) Chém gió (¯`·¸•´¯)-
Đang tải dữ liệu...Đợi tí nha!
Free forum | Kinh tế, Luật, Tài chính | Company | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất